“Ông mua tặng bà anh một đóa hoa. Và đó là món quà đầu tiên. Ôi tình yêu! Ngày xưa đẹp lắm con ơi! Những dòng thư tay viết vội, những lời ngây ngô đầu môi. Và thời ấy, bình dị lắm con ơi. Chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời…”
Khác với các nước phương Tây, người dân tại khu vực châu Á thường ít khi thể hiện tình cảm với người mình yêu, và tại Việt Nam cũng không ngoại lệ. Tình yêu của những thế hệ đi trước không có những lời cầu hôn lãng mạn với hình ảnh kinh điển người con trai quỳ gối và trao nhẫn kim cương cho người con gái họ yêu. Thế hệ trước, người ta gửi trọn tình yêu của mình vào những lá thư tình viết vội, rồi những lời ngượng nghịu đầu môi. Vật làm tin trao nhau khi cầu hôn chỉ là chiếc khăn thêu tay cùng ánh mắt yêu thương hay cái nắm tay lưu luyến. Ngày xưa ấy, người ta yêu nhau trong thời bao cấp khốn khó, thế nhưng tình yêu vẫn trong veo, vẫn chân thành và cùng nhau đi hết cả cuộc đời.
Tình yêu của thế hệ trước, yêu chỉ là yêu thôi, giản dị đến vô cùng. Làm gì có những mẩu bí kíp: ngỏ lời câu hôn phải như thế này, tuyệt đối đừng cầu hôn một người như thế kia… để truyền tay nhau. Ấy thế mà thế hệ trước vẫn yêu nhau trọn vẹn bằng cả con tim, không chút toan tính, không chút vụ lợi.
Ở cái thời không có internet, không có smartphone, tình yêu bình dị đến lạ kỳ. Chỉ cần đơn giản như thế hệ ông bà chúng ta cũng ở với nhau được 50 năm có lẻ, tình cảm càng ngày càng bền chặt, sâu đậm hơn. Và chính thời gian là thuốc thử hiệu nghiệm nhất với tình yêu của mỗi người với những mối tình “đầu bạc răng long” khiến chúng ta ngưỡng mộ, trân trọng.
Bạn đã bao giờ tình cờ lục được lá thư tình ‘sến súa’ bố gửi cho mẹ chưa? Hay bạn đã bao giờ được nghe ông bà tâm sự chuyện tình yêu ngày xưa ông tới với bà như thế nào không? Lãng mạn của tình yêu những ngày xưa cũ ấy là những câu nói nhớ nhung đầy ngại ngùng hay những chiều thong dong đạp xe trên phố. Cái gì cũng từ tốn, nhẹ nhàng, không vồ vập, vội vã. Một cái nắm tay cũng phải đắn đắn đo đo, chờ đợi đến lúc thích hợp để mà “chạm tay nhau một giây thôi, là nhớ nhau cả đời…” Người ta xem đó là những khởi đầu vụng về của một tình yêu vĩnh cửu, thứ gắn kết hai con người lại với nhau đến trọn đời, nắm tay nhau vượt qua muôn vàn khó khăn. Thời nay, ước mong gắn kết bền lâu lại được gửi gắm qua lời cầu hôn cùng chiếc nhẫn đính hôn với một niềm tin mãnh liệt rằng: Tình yêu vĩnh cửu vẫn luôn tồn tại.
Tình yêu của mỗi thời có thể khác nhau, khi hoài niệm về tình yêu xưa, người ta thường ngậm ngùi bởi những mộc mạc và giản dị – những giá trị dường như thật khó tìm thấy trong cuộc sống hiện đại nhiều lo toan, nghi ngại. Nhưng ở bất cứ thời nào, dù là xưa hay nay đều luôn gắn liền với nguyện ước được nắm tay nhau tới cuối cuộc đời. Nếu tất cả đểu xuất phát từ sự chân thành thì năm tháng dường như chưa bao giờ là vật cản với tình yêu vĩnh cửu.
Chuyện tình yêu dù thời nào cũng vậy, giống như một khu vườn – mà mình càng bỏ nhiều công sức, càng ân cần dịu dàng chăm sóc thì hoa nở càng rực rỡ. Chẳng cần ước có nhiều người yêu, hãy ước chỉ một bàn tay nhăn nheo cầm lấy tay mình khi tuổi xế chiều, mắt đã mờ, chân đã chậm. Đó là tình yêu vĩnh cửu…